Lan toát mồ hôi lạnh, cô nhớ rõ ràng trước khi đi làm, nhà trống trơn, giày này của ai?

Đừng về nhà!

Lan làm nhân viên văn phòng, cuộc sống bình lặng như bao người. Chiều hôm ấy, cô tan làm muộn, bước vào thang máy chung cư khi đồng hồ đã chỉ gần 9 giờ tối. Trong thang chỉ có một người – ông Tư, hàng xóm tầng trên, già nua, ít nói, thường bị đám trẻ con trêu là “ông lẩm cẩm”.

Cửa thang vừa khép, ông bất ngờ đưa tay ấn nút dừng khẩn cấp. Đèn đỏ lập lòe. Lan hoảng hốt:

– Ông làm gì vậy?

Ông Tư quay sang, đôi mắt đục ngầu nhưng ánh lên vẻ khẩn thiết:

– Đừng về nhà! Cô… cô mau chạy đi!

Lan sững người, tim đập thình thịch.

– Ông nói cái gì? Nhà tôi có chuyện gì sao?

Ông Tư run rẩy, giọng như thì thào:

– Tôi nghe… dưới cửa nhà cô có tiếng lạ. Không phải tiếng người đâu… Cô tin tôi, đừng về.

Lan bật cười gượng. Ông già này chắc lại hoang tưởng. Nhưng nụ cười chưa kịp tắt thì ông Tư ghì lấy tay cô, lực mạnh bất ngờ:

– Nghe tôi đi, mạng cô đang nguy hiểm!

Không khí trong thang máy nghẹt thở. Lan hất tay ông ra, bấm nút mở. Thang máy lắc mạnh rồi tiếp tục chạy. Cửa mở đúng tầng nhà cô. Ông Tư vẫn lắc đầu, miệng lặp đi lặp lại:

– Đừng vào… đừng vào…

Lan bước ra, lòng bực bội. Ông lão này chắc thần kinh có vấn đề. Nhưng khi đứng trước cửa, cô thoáng rùng mình: dưới khe cửa, le lói ánh sáng xanh nhợt nhạt, như có ai đó đang đi lại bên trong. Nhưng rõ ràng, cô sống một mình.

Cô chần chừ. Đúng lúc ấy, cửa nhà đối diện hé ra, bà Dung – hàng xóm tầng trên – ló đầu:

– Lan, về rồi à? Thôi, vô nhà đi kẻo lạnh.

Giọng bà quen thuộc, ánh mắt hiền. Lan thấy yên tâm hơn. Chắc ông Tư chỉ hù dọa. Cô mở khóa.

Cạch! Cửa bật. Bên trong tối om, không hề có ánh sáng xanh nào nữa. Lan bật đèn, mọi thứ vẫn nguyên vẹn. Cô thở phào, đặt túi xách xuống. Nhưng rồi, khi quay lưng đóng cửa, cô giật mình: đôi giày da lạ nằm ngay kệ, rõ ràng không phải của mình.

Lan toát mồ hôi lạnh. Cô nhớ rõ ràng trước khi đi làm, nhà trống trơn. Giày này của ai?

Bất chợt, từ phòng ngủ vọng ra tiếng kéo ghế “két… két…”. Lan run rẩy cầm điện thoại, định gọi công an. Nhưng khi màn hình sáng, hiện dòng tin nhắn chưa đọc: “Đừng về nhà.” Người gửi: số lạ. Thời gian: 8:57 tối – đúng lúc cô còn đang trong thang máy.

Cánh cửa phòng ngủ mở kẽo kẹt. Một bóng đàn ông lạ, cao lớn, bước ra. Mắt hắn ánh lên vẻ dữ tợn.

– Cuối cùng thì cũng về… – Hắn cười khùng khục.

Lan hét lên, lao ra cửa. Nhưng khóa an toàn đã sập từ lúc nào, không mở được. Hắn tiến lại gần, tay cầm vật nhọn sáng loáng. Lan tuyệt vọng.

Đúng lúc ấy, cửa chính bất ngờ bị đạp tung. Ông Tư cùng hai bảo vệ lao vào. Hắn chưa kịp phản ứng đã bị quật ngã, khống chế.

Lan òa khóc. Thì ra, ngay khi rời thang máy, ông Tư đã gọi bảo vệ, báo rằng ông thấy một bóng đen lẻn vào căn hộ của Lan. Ông Tư vốn là cựu công an đã nghỉ hưu, mắt kém, tai lãng, nhưng linh cảm thì chưa từng sai.

Tên đàn ông bị bắt, hóa ra là kẻ trốn truy nã vì tội cướp. Hắn tình cờ chọn căn hộ của Lan để ẩn náu. Nếu Lan ở lại công ty thêm một chút, có lẽ hắn đã kịp rời đi. Nhưng cô về đúng lúc.

Sau đêm kinh hoàng, Lan đến cảm ơn ông Tư. Người đàn ông già nua, run rẩy ấy bỗng trở thành ân nhân. Nhưng khi Lan nắm tay, ông chỉ lắc đầu:

– Tôi chỉ làm những gì mình phải làm thôi. Cô nhớ nhé, nhiều khi người ta tưởng tôi lẩm cẩm… nhưng cái chết thì chẳng bao giờ nói đùa đâu.

Lan im lặng, nước mắt rơi. Trong thang máy tối hôm ấy, ông đã cứu cả mạng sống của cô bằng hai chữ: “Đừng về.”